Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Nỗi lo

Có nhiều nỗi lo. Lo nộp báo cáo trễ, lo quên gửi email cho phụ huynh, lo đi muộn, bị trừ điểm, quên kí sổ đầu bài, bị trừ tiền.

Nhưng tôi vẫn còn đủng đỉnh chán chê, dầu phải sống chung với những nỗi lo đó từng ngày. Thường tôi hay quên, sót một vài công việc. Có hề gì. Tôi đâu có quan trọng giáo viên hạng A, B, C hay D gì.

Nhưng chiều nay dắt xe vào nhà xong, tôi thở dài một tiếng. Tiếng thở nghe rõ mồn một. Phải nén những tiếng thở dài chứ, con gái ai lại thở dài thườn thượt như vậy nhỉ? Hay sâu trong lòng, tôi đang có lo lắng gì?

Có những khi tôi không biết rõ tôi đang lo gì, chỉ thấy nặng nề. Đi xe hay bước bộ mà đầu óc tôi cứ cố lục lại từng chi tiết của ngày hôm nay để tìm cho ra nguồn gốc nỗi lo. Rồi tôi giật mình.

Sáng nay 9A1 im phăng phắc suốt tiết học. Chẳng là tiết trước, tôi bỏ ngang bài dạy vì lớp quá ồn. Tụi nhỏ chắc đã bàn nhau từ trước để hôm nay ngoan hơn. Tôi bất ngờ vì học sinh thương mình và tự giác đến như vậy. Nhưng tôi thấy em Khang - cái em hay nói chuyện mọi ngày - ngáp đỏ hoe cả mắt. Nhìn quanh lớp, tôi phát hiện thêm một em nữ nằm gục xuống bàn. Phần còn lại của lớp cố gắng nghe cô giảng. Sự im lặng khiến tôi rùng mình lo lắng. Tôi cố nói to, đi lại năng động hơn trong lớp, cố cho học sinh thấy hôm nay mình chuẩn bị bài rất kĩ, có nhiều tranh, clip, hoạt động nhóm sinh động. Nào là trò đuổi hình bắt chữ, nào là đoạn phim về tận dụng thời gian, nào là các đề thi NLXH mà mình cố công sưu tầm, nào là hoạt động thảo luận được thiết kế theo phương pháp 6 chiếc mũ tư duy. Nhưng cứ một chốc tôi lại lén nhìn một vài học sinh. Tôi ám ảnh vì ánh mắt những em vốn ồn ào hôm nay đã im lặng. Các em mỏi mệt, chán nản. Vì bài dạy của tôi chưa bao giờ đủ sức thuyết phục chúng, dù tôi có dùng nỗi buồn, nỗi giận dữ để khiến các em lo sợ. Còn vì chúng đã phải làm khác với chính mình. Tôi sợ tôi đã dạy các em lần đâu tiên bài học sống khác mình đi để vừa lòng người lớn. Tôi không buồn, tôi đau đớn. Và tôi biết mình sẽ phải dùng một cách khác thôi.

Chiều nay tôi nói rất nhiều trong 2 tiết học của 9A5. 9A5 rất thông minh, là lớp học tôi yêu quý nhất. Chính sự thông minh của chúng khiến tôi phải thật cẩn trọng. Song chiều nay, do nói nhanh quá, có một chỗ tôi đã nói lầm. Tôi khẽ trông thấy ánh mắt của những học sinh mình thường trò chuyện, ngợi khen. Tôi nhìn thấy sự thẳng thắn, mạnh dạn, tự tin của các em. Cả một chút chán nản. Tụi nhỏ của tôi, chưa bao giờ chúng cố tỏ ra hiểu một điều chúng không hiểu, cố khen một điều chúng thấy sai. Và tôi cứ đoán già đoán non: "Học sinh có thất vọng, có hồ nghi gì không nhỉ?". Cuối giờ, đám nhỏ giải tán rất nhanh, nói cười vui vẻ như chúng vẫn luôn thế. Nhưng nỗi day dứt khiến tôi không ngăn được việc níu áo một học sinh: "Hôm nay, tụi con có hiểu bài không?". "Dạ có. Một bài văn có từ 3-5 ý là tốt nhất, đừng quy kết vội vàng với cả cố viết dễ thương tí, phải không cô?". Tôi không nhớ mình đã nói thế, tôi chỉ nghĩ về cái chỗ mình đã nhầm lẫn. Rồi tôi còn điểm lại tất cả những khoảnh khắc nhầm lẫn, tẽn tò, vô duyên khác đã từng xảy đến từ đầu năm. Ôi, tôi không thể không tràn trề tuyệt vọng về bản thân. Dù học sinh tôi cứ hồn nhiên, vô tư, thật thà như thế. Và đôi lúc chúng còn rộng rãi yêu thương tôi nữa, có lẽ.

Cuối buổi chiều, tôi nán ở lại hơn một tiếng nữa để ôn bài cho Tiên trước khi thi vòng 2 đội tuyển vào ngày mai. Tôi có nói: "Nhiều lúc cô chẳng biết dạy gì cho con. Hay hôm sau tụi mình rủ nhau đọc một cuốn sách rồi đến lớp bàn về cuốn sách đó với nhau, đi?". Lúc đó là tôi chán và mệt mỏi cực độ rồi. Cảm giác lo lắng cho Tiên trộn lẫn với cảm giác bản thân mình kém cỏi, nhỏ bé khiến tôi nói rất nhiều trong một tiếng đó, về những gì mình trải qua, nhìn thấy, nghĩ về suốt một kì qua ở đây, về cảm giác không chắc chắn bất cứ cái gì của mình, và về những điều thật thà mà mình mong muốn. Cho một kì vất vả phía trước. Tôi căn dặn nhanh một vài lời để Tiên tự tin, rồi ra về. Bụng đau từng cơn một, lưng mỏi nhừ.

Nói thật, tôi cũng không rõ lắm là có điều gì đáng lo thật sự hay không. Hay hôm nay, sức khỏe không tốt nên tôi sinh ra nhạy cảm? Tôi chỉ muốn liên thiên vài dòng để cất được cảm giác nặng trịch trong lòng. Và bỗng dưng tôi muốn học sinh mình cũng hiểu cảm giác của mình lúc này. Có một người đang nghĩ đến chúng, lo cho chúng, thật lòng thật dạ với những cảm xúc kì lạ nhất trên đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét