Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Viết vội đêm cuối học kỳ


Hôm nay đã là ngày cuối của học kỳ.

Mình sẽ không nói về những thứ mình làm không tốt. Không phải vì mình làm tốt hết. Mà vì nhiều thứ không tốt quá, chả biết kể bao giờ mới hết.

Hoang mang, lo lắng, rồi hối hả chạy nước rút cho mấy ngày cuối, giờ này mình vẫn còn chưa hết băn khoăn.

Cuối giờ chiều nay vẫn có mấy học sinh phải ở lại với mình để rèn chữ, luyện câu. Tức là những công việc đơn giản nhất của viết văn. Trong đó có một học sinh là người nước ngoài, viết Tiếng Việt chưa sõi, một học sinh nam khác thì rất hiền, hiểu biết, nói rất tốt nhưng chữ thậm xấu và viết không bao giờ thành câu. Mình chỉ lo, không biết những giờ phút ít ỏi cuối cùng này có đủ khiến tụi nhỏ nhận ra điều gì, thay đổi điều gì không?

Cũng cuối giờ chiều hôm nay, một nhóm gồm 4 học sinh đến gặp mình xin làm bài kiểm tra cải thiện điểm. Tụi nhỏ nói: "Con không muốn xếp loại khá vì kỳ rồi con bị loại trung bình. Con muốn năm sau được ở lại trường mình cô ạ", "Con đã tập viết rất nhiều cô ạ, chữ con được như thế này là cả một thay đổi ghê gớm. Nhưng bài con vẫn bị thấp điểm, con buồn lắm", "Cô chỉ cho con làm sao để viết bài nghị luận xã hội hay đi cô, con sẽ làm theo cô ạ, con muốn viết hay như các bạn điểm cao", "Con và mẹ ngồi làm bài văn này, mất rất nhiều thời gian. Giờ về mẹ hỏi con không biết nói ra sao vì con cũng không biết nó dở bắt đầu từ chỗ nào. Con thấy con cố hoài mà điểm vẫn thấp cô ạ". Thế rồi 4 học sinh ngồi lại vào một góc lớp, chăm chỉ làm đề thi cải thiện cô ra. Nhìn những ánh mắt trong sáng đang tràn đầy căng thẳng, lo lắng, thật lòng mình muốn làm gì đó cho chúng. Nhưng rồi mình vẫn chẳng thể chấm điểm cao vọt hẳn lên so với thực lực học sinh, chỉ dám rón rén ghi vào cuối bài: "Con rất có ý chí. Cô chúc con thi tốt. Con ráng lên".

Những ánh mắt thơ ngây của những đứa học trò tuy lớn xác mà vụng dại, hồn nhiên đó chắc chắn đêm nay sẽ khiến mình khó ngủ.

Dạy gần 150 học sinh, thú thật, tới giờ phút này mình chưa nhớ hết tên tụi nhỏ và thỉnh thoảng vẫn gọi nhầm. Tên họ còn chẳng nhớ, nói gì đến tâm tư, sở nguyện của từng đứa. Đã nhiều lần, mình phải tự giật mình. Như hồi chiều chẳng hạn. Trời ơi, tại sao tới giờ này mình mới biết? Rằng Hạnh Nguyên không phải là đứa học trò viết văn y hệt ngôn tình, đanh đá cá cầy, lại hay phàn nàn về điểm như mình từng nghĩ, mà chỉ là cô bé có đôi mắt tròn xoe, trót xếp loại trung bình kỳ trước và hiện tại đang chịu nhiều áp lực? Rằng nếu nhìn bề ngoài thì Ngọc Thiện có vẻ cẩu thả, làm văn "cho có" như một số bạn nam khác, nhưng thật ra là ngược lại, em có tính cách y hệt như tên em - hiền lành, thánh thiện, em nỗ lực rất nhiều để viết văn hay và viết chữ đỡ nguệch ngoạc. Rằng Tuấn Duy, Cát Tường không chỉ là những học sinh hăng hái phát biểu mà còn rất thích viết văn, mong muốn viết được những bài văn hay như các bạn điểm cao?

Một kỳ học vừa qua, có kể hết ngày cũng không hết những thiếu sót mà với cương vị giáo viên bộ môn, cô phải chịu trách nhiệm. Song cô biết, học sinh của cô tuy hồn nhiên nhưng lại rất biết suy nghĩ, biết thương cô giáo. Nên cô vẫn luôn tin rằng tụi con sẽ làm thật tốt, để vượt lên chính tụi con của ngày thường.

Lúc này đây, cô thương tụi con hơn bao giờ hết. Và cô chỉ biết cầu nguyện. Cùng với viết ra vài dòng vội vã ở đây cho tụi con thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét